Đời người nào có mấy năm
Quanh đi ngoảnh lại đã trăm tuổi trời
Đời người gió thoảng hoa rơi
Nhiều hoa chưa nở đã thời héo tan
Cớ chi mà phải làm tàng
Tỏ ra mình chảnh mình sang làm gì?
Ai rồi cũng đến hạn kỳ
Rời thân bỏ xác tức thì ngay thôi
Về bên thế giới xa xôi
Chỉ còn phước nghiệp nổi trôi theo mình
Của tiền nhà cửa xe xinh
Cũng đành bỏ lại. Hồn mình đơn côi!
Nếu mà hiểu được vậy rồi
Thì lo tu đức để ngồi liên hoa
Những ngày còn ở ta bà
Ráng mà tranh thủ tạo ra phước điền
Ban ơn bố đức nhiều phiên
Xây cầu làm lộ mở trường dạy dân
Giúp người biết đến Thánh Thần
Phát tâm tu tỉnh về gần Phật Tiên
Độ người thoát được muộn phiền
Khai tâm mở trí thấy liền Chân Như
Một lòng theo gót Tổ Sư
Làm bao việc phước lòng từ rải ban
Đến khi mãn hạn trần gian
Chư Thiên đón rước thênh thang Niết Bàn!
– Thầy Quảng Nghệ –
(đã đăng trong tập san Mật Phước số 7)