Bồ Tát Trì Thế là một vị Bồ Tát được nhắc đến trong kinh điển Phật giáo, đặc biệt trong Kinh Trì Thế Đà La Ni. Ngài được biết đến với hạnh nguyện bảo vệ và duy trì thế giới, giúp chúng sinh thoát khỏi khổ đau và đạt được an lạc.
Mến chào các bạn,
Mật Phước Tự xin giới thiệu với quý đạo hữu, bài giảng của Thầy Quảng Nghệ, về Phẩm Bồ Tát Trì Thế, trong kinh Duy Ma Cật.
Sau đây là bản sách nói, từ bản chép tay của Thầy Quảng Nghệ. Kính mời quý đạo hữu cùng lắng nghe.
Phật bảo Bồ-tát Trì-Thế:
– Ông đi đến thăm bịnh ông Duy-Ma-Cật.
Bồ-tát Trì Thế bạch Phật:
– Bạch Thế-Tôn! Con không kham lãnh đến thăm bịnh ông. Vì sao? Nhớ lại lúc trước, con ở nơi tịnh-thất, bấy giờ ma Ba-tuần đem một muôn hai nghìn Thiên-nữ giống như trời Đế-Thích, trỗi nhạc đờn ca đi đến chỗ con ở, ma cùng với quyến thuộc cúi đầu làm lễ dưới chân con, chấp tay cung kính đứng sang một bên. Trong ý con cho là trời Đế-thích nên bảo rằng: “Lành thay, mới đến Kiều-Thi-Ca! Dù là có phước chớ nên buông lung. Ông nên quán ngũ dục là vô-thường để cầu cội lành, ở nơi thân mạng, tài-sản mà tu pháp bền chắc”.
– Ma-Vương nói với con: “Thưa Chánh-Sĩ! Xin ngài nhận một muôn hai nghìn Thiên-nữ này để dùng hầu hạ quét tước”. Con nói rằng: “Nầy Kiều-Thi-Ca! Ông đừng cho vật phi-phát nầy, tôi là kẻ sa-môn thích-tử, việc ấy không phải việc của tôi…”. Nói chưa dứt lời, bỗng ông Duy-Ma-Cật đến nói với con: “Đây chẳng phải là Đế-Thích, mà là ma đến khuấy nhiễu ông đấy!…”. Ông lại bảo ma rằng: “Các vị Thiên-nữ nầy nên đem cho ta, như ta đây mới nên thọ”. Ma sợ hãi nghĩ rằng: “Có lẽ ông Duy-Ma-Cật đến khuấy rối ta chăng? – Ma muốn ẩn hình mà không thể ẩn, ráng hết thần-lực, cũng không đi được. Liền nghe giữa hư-không có tiếng rằng: “Nầy Ba-Tuần! Hãy đem Thiên-nữ cho ông Duy-Ma-Cật thì mới đi được”. Ma vì sợ hãi, nên miễn cưỡng cho.
Khi ấy ông Duy-Ma-Cật bảo các thiên nữ rằng:
– Ma đã đem các ngươi cho ta rồi, nay các ngươi đều phải phát tâm vô-thượng chánh-đẳng chánh-giác. Rồi ông theo căn-cơ của Thiên-nữ mà nói pháp để cho phát ý đạo, và bảo rằng: “Các ngươi đã phát ý đạo, có pháp vui để tự vui chớ nên vui theo ngũ-dục nữa”.
– Thiên-nữ hỏi: “Thế nào là Pháp vui?”
Đáp: “Vui thường tin Phật, vui muốn nghe pháp, vui cúng-dường tăng, vui lìa ngũ-dục, vui quán ngũ ấm như oán tặc, vui quán thân tứ đại như rắn độc, vui quán nội-nhập (sáu căn) như không, vui giữ gìn đạo-ý, vui lợi-ích chúng sanh, vui cung kính cúng-dường bực sư-trưởng, vui nhẫn nhục nhu-hoà, vui siêng nhóm căn-lành, vui thiền-định chẳng loạn, vui rời cấu-nhiễm đặng trí tuệ sáng-suốt, vui mở rộng tâm bồ-đề, vui hàng-phục các ma, vui đoạn phiền-não, vui thanh-tịnh cõi nước Phật, vui thành-tựu các tướng tốt mà tu các công-đức, vui trang-nghiêm đạo-tràng, vui nghe pháp thâm-diệu mà không sợ, vui ba môn giải-thoát mà không vui phi thời, vui gần bạn đồng học, vui ở chung với người không phải đồng học mà lòng không chướng-ngại, vui giúp đỡ ác tri-thức, vui gần thiện-tri-thức, vui tâm hoan-hỷ thanh-tịnh, vui tu-vô-lượng pháp đạo-phẩm. Đó là pháp vui của Bồ-tát”.
Khi ấy ma Ba-tuần bảo các Thiên-nữ rằng:
“Ta muốn cùng các người trở về Thiên-cung”.
Các Thiên-nữ đáp: “Ông đã đem chúng tôi cho cư sĩ, chúng tôi có pháp vui, chúng tôi vui lắm, không còn muốn vui theo ngũ-dục nữa”.
– Ma liền thưa với ông Duy-Ma-Cật rằng: “Xin ngài nên xả các Thiên-nữ nầy; người đem tất cả vật của mình để bố thí cho kẻ khác, đó mới là Bồ-tát”.
Ông Duy-Ma-Cật nói: “Ta đã xả rồi, ngươi hãy đem đi để cho tất cả các người được Pháp-nguyện đầy đủ”.
Lúc ấy các Thiên-nữ hỏi ông Duy-Ma-Cật rằng: “Chúng tôi làm thế nào ở nơi cung ma?”
Ông Duy-Ma-Cật đáp: “Này các chị, có pháp-môn tên “Vô-tận-đăng”, các chị nên học. Vô-tận-đăng là ví như một đèn mồi đốt trăm ngàn ngọn đèn, chỗ tối đều sáng, sáng mãi không cùng tận. Như thế đó các chị! Vả lại một vị Bồ-tát mở mang dẫn dắt trăm nghìn chúng-sanh phát tâm bồ đề, đạo-tâm của mình cũng chẳng bị tiêu mất, tuỳ nói pháp gì đều thêm lợi-ích cho các pháp lành, đó gọi là “vô-tận-đăng”. Các chị dầu ở cung ma – mà dùng pháp môn: “Vô-tận-đăng” này làm cho vô số Thiên-nữ phát tâm vô-thượng chánh-đẳng chánh-giác, đó là báo ơn Phật, cũng là làm lợi ích cho tất cả chúng-sanh”.
Bấy giờ các Thiên-nữ cúi đầu đảnh lễ dưới chân ông Duy-Ma-Cật rồi theo ma Ba-tuần trở về Thiên-Cung, bỗng nhiên biến mất không còn thấy nữa.
Bài giảng đến đây là hết.
Bài Viết Liên Quan
LINH XĂM ĐỨC THÁNH TRẦN HƯNG ĐẠO – QUẺ SỐ 43
QUẺ SỐ 43 – ĐẠI CÁT TRIỆU Khúc đột tỷ tân DỊCH Rời ống khói xa củi TỔNG THI Quan...
Bài 114: Đường về Phật quốc
Tu hành sớm tối chớ quên Đêm ngày cầu nguyện giữ bền đạo tâm Gió trần dẫu có mê lầm...
Bài 80: Sống chậm…
Cuộc đời phũ lắm ai ơi Có đây mất đó chẳng thời biết đâu Đời người tranh đấu bạc đầu...
Bài 6: Đạo Phù An Dân
Ân sư truyền xuống đạo phù Giúp cho đệ tử thanh tu luyện thần Chờ ngày hoằng hoá cõi trần...
Xăm Quan Thánh 72
Xăm Quan Thánh 72: Trung Bình 第七十二号簽 中平河渠旁路有高底可嘆長途日己西縱有榮華好時節直須猴犬換金雞碧仙注多少登塲没下塲平川靜䖏被風霜眼前光景渾如夢只恐榮華不久長 Âm: Hà khư bàng lộ hữu cao đê,Khả thán trường đồ nhật...
Xăm Quan Thánh 50
Xăm Quan Thánh 50: Thượng Cát 第五十号簽 上吉人說今年勝舊年也須歩歩要周旋一家和氣多生褔萋菲讒言莫聽偏碧仙注此心有主何憂事須管今番勝舊番婦人言語君休聽家道興隆在此間 Âm: Nhân thuyết kim niên thắng cựu niên,Dã tu bộ bộ yếu...
Xăm Quan Thánh 18
Xăm Quan Thánh 18: Trung Bình 第十八号簽 中平知君指擬是空華底事茫茫未有涯牢把脚根踏實地善為善應永無差碧仙注本份常安到䖏行虧為妄想便生災財源未遂徙勞力且宜向善保亨來 Âm: Tri quân chỉ nghĩ thị không hoa.Để sự mang mang vị...
Câu Chuyện Số 12: Bệnh Vô Hình
Bác sĩ Quang là một bác sĩ được lưu dụng thời sau 75. Ông khá thâm niên trong nghề nên...