Đồng Tử Quang Nghiêm là một vị Bồ Tát tu hành chứng quả, dùng ánh sáng của trí huệ và công đức để trang nghiêm, nên có tên là Quang Nghiêm
Phật bảo Đồng-Tử Quang-Nghiêm:
– Ông đi đến thăm bịnh ông Duy-Ma-Cật.
Quang-Nghiêm bạch Phật:
– Bạch-Thế-Tôn! Con không kham lãnh đến thăm bịnh ông. Vì sao? – Nhớ lại ngày trước con ở trong thành lớn Tỳ-Da-Ly vừa ra, lúc đó ông Duy-Ma-Cật mới vào thành, con liền chào và hỏi rằng: “Cư-sĩ, từ đâu đến đây?”
Ông đáp: “Tôi từ Đạo-tràng đến”.
Con hỏi: “Đạo-tràng là gì?”
Ông đáp: “Trực-tâm là Đạo-tràng, vì không hư dối; phát hạnh là đạo-tràng, làm xong các việc; thâm-tâm là đạo-tràng, thêm nhiều công-đức; Bồ-đề tâm là đạo-tràng, vì không sai lầm; bố-thí là đạo-tràng, không mong phước báo; trì giới là đạo-tràng, được nguyện đầy đủ; nhẫn-nhục là đạo-tràng, đối chúng-sanh tâm không chướng-ngại; tinh-tấn là đạo-tràng, không biến trễ; thiền-định là đạo-tràng, tâm điều-nhu; trí tuệ là đạo-tràng, thấy rõ các pháp, từ là đạo-tràng, đồng với chúng-sanh; bi là đạo-tràng, nhẫn chịu sự khổ nhọc; hỉ là đạo-tràng, ưa vui chánh pháp; xả là đạo-tràng, trừ lòng thương ghét; thần thông là đạo-tràng thành tựu pháp lục-thông; giải-thoát là đạo-tràng, hay trái bỏ; phương-tiện là đạo-tràng, giáo-hóa chúng-sanh; tứ-nhiếp là đạo-tràng, nhiếp độ chúng-sanh; đa-văn là đạo-tràng, đúng theo chỗ nghe mà thật hành; phục-tâm là đạo-tràng, chánh quán các pháp; ba mươi bảy phẩm trợ-đạo là đạo-tràng, bỏ pháp hữu vi; tứ-đế là đạo-tràng, chẳng dối lầm thế-gian; duyên khởi là đạo-tràng, từ vô-minh cho đến lão, tử, đều không hết; các phiền-não là đạo-tràng, biết là vô-ngã; tất cả pháp là đạo-tràng, biết các pháp vốn không; hàng ma là đạo-tràng, không lay động; tam giới là đạo-tràng, không chỗ đến; sư-tử-rống là đạo-tràng, không sợ-sệt; thập lực, vô-úy, bất cộng pháp là đạo tràng, không các lỗi; tam minh là đạo-tràng, không còn ngại; một niệm biết tất pháp là đạo-tràng, thành tựu nhất-thiết-chủng-trí. Như vậy Thiện-nam-tử! Nếu Bồ-tát đúng theo các pháp ba-la-mật mà giáo-hóa chúng-sanh, thời bao nhiêu việc làm, hoặc nhứt cử nhứt động, phải biết đều là từ nơi đạo-tràng mà ra, ở nơi Phật-pháp vậy”.
Bài giảng đến đây là hết
Bài Viết Liên Quan
Bài 25: Kiếm Rồng Uy Chấn Sơn Hà
Có người hỏi lão thế này: “Rồng nào mới được trao tay kiếm Rồng?” Lão xin hồi đáp thật lòng:...
Bài 155: Sống an nhiên
Trời xanh mây trắng thong dong Nắng vàng trải lối, cỏ hồng đượm hoa Gió xuân lặng lẽ ghé qua...
CHƯƠNG I: IV – Các Ký Hiệu tạo Pháp Thuật (PHẦN 4/6)
IV. CÁC KÝ HIỆU TẠO PHÁP THUẬT: ĐARANI–PHÁP ẤN–LINH PHÙ 1. Đarani: Có nghĩa là trì (giữ), tổng trì (giữ...
Bài 152: Lời hoa ý ngọc
Hoa thơm ai lại bỏ phai Người khôn ai nỡ làm ai buồn phiền Nói năng suy nghĩ trước tiên...
PHẦN 7 – TỬ NHA COI BÓI
Đây nói về lúc sau khi Tử Nha dùng phép đuổi năm con yêu giúp viên ngoại Dị Nhân cất...
Bài Pháp Số 4: Đại Bồ Tát Duy Ma Cật khai thị cho Xá Lợi Phất
Xá Lợi Phất (Sāriputta) là một trong mười đại đệ tử xuất sắc của Phật Thích Ca , được biết...
SẤM GIẢNG NGƯỜI ĐỜI (SƯ VÃI BÁN KHOAI)
Vào khoảng năm Tân Sửu (1901) và Nhâm Dần (1902), có một người đàn ông có hình dạng nhỏ bé...
Bài 161: Kiềm cơn nóng giận
Nhiều điều dang dở trước sau Đều do lửa giận khởi đầu mà ra Hận sân chẳng ở ngoài xa...