Phú Lâu Na (Pūrṇa Maitrāyaṇīputra, 滿慈子) là một trong mười đại đệ tử của Phật Thích Ca, nổi tiếng là người thuyết pháp giỏi nhất trong hàng Thanh Văn đệ tử.
Phật bảo Phú-Lâu-Na-Di-Đa-La-Ni-Tử:
– Ông đi đến thăm bịnh ông Duy-Ma-Cật
Phú-Lâu-Na bạch Phật:
– Bạch Thế Tôn! Con không kham lãnh đến thăm bịnh ông. Vì sao? – Nhớ lại trước kia ở trong rừng lớn, dưới gốc cây nói pháp cho các Tỳ-kheo mới học, lúc đó ông Duy-Ma-Cật đến bảo con: “Thưa Phú-Lâu-Na! Ngài nên nhập-định trước quán-sát tâm địa của những người này, rồi sau mới nên nói pháp. Ngài chớ đem món ăn dơ để trong bát báu, phải biết rõ tâm-niệm của các vị Tỳ-kheo này, chớ cho ngọc lưu-ly đồng với thủy-tinh. Ngài không biết được căn-nguyên của chúng-sanh, chớ nên dùng pháp tiểu-thừa mà phát khởi cho họ, những người kia tự không có tì vết, chớ làm cho họ có tì vết, họ muốn đi đường lớn, chớ chỉ lối nhỏ. Ngài chớ nên đem biển lớn để vào dấu chơn trâu, chớ cho ánh sáng mặt trời đồng với lửa đom đóm. Ngài Phú-Lâu-Na! Những vị Tỳ kheo này đã phát tâm đại thừa từ lâu, giữa chừng quên lãng, nay tại sao lại lấy pháp tiểu-thừa dẫn dạy họ?
Tôi xem hàng tiểu-thừa trí-tuệ cạn cợt cũng như người mù. Không phân-biệt căn-tánh lợi độn của chúng sanh.
Con nghĩ hàng Thinh-văn như con không quán được căn-cơ của người, không nên nói pháp. Vì thế con không kham lãnh đến thăm bịnh ông.