Câu Chuyện Số 7: Thần Lê Văn Duyệt

mật phước tự cư sỹ triệu phước, thần lê văn duyệt

Lúc đó Thầy già còn trẻ, ở vào độ tuổi 36, còn đi chỗ này, chỗ kia truyền đạo.
Có hai ông nghe tiếng của Thầy già, nhờ người quen sắp xếp xin gặp Thầy già để thọ giáo. Một ông đạo Phật là tướng Lê Quang Lưỡng, Tư Lệnh lực lượng nhảy dù còn ông kia đạo Công giáo là tướng Trần Văn Nhật. Ông đạo Phật niệm danh hiệu Phật A di đà, ông Công giáo đọc kinh Lạy Cha.

Tướng Lưỡng cho biết có một luồng điện chạy từ đỉnh đầu xuống lưng, cảm thấy rất thoải mái.
Rồi như cảm khái với việc kỳ bí này, ông bộc lộ hết tâm sự khó kể cho ai mà được họ cảm thông và ấn chứng cho.

Ông cho biết lúc đó ông ở gần Lăng Ông Bà Chiểu (Gia Định). Ông thường ngưỡng mộ thần Lê Văn Duyệt từ nhỏ và ngày kia, ông hướng về phía Lăng Ông, thật tâm cầu nguyện xin Thần hộ độ cho cuộc đời binh nghiệp của ông.
Tối đó ông có một giấc mộng rất rõ ràng, có một ông râu trắng, tóc trắng chống cây gậy đến gặp ông và nói:
“Con à, khi con nắm tiểu đoàn này con sẽ bị chiến bại, tiểu đoàn của con sẽ bị tan rã hết. Rồi khi con nắm tiểu đoàn kế tiếp, con sẽ đánh đâu thắng đó.”
Ông giật mình thức giấc, bàng hoàng với giấc mộng vì nó diễn ra hết sức rõ ràng như trong lúc thức.

Rồi ông nắm một tiểu đoàn mới nhảy dù. Đúng như là thần Lê Văn Duyệt nói, chưa đầy một tháng tiểu đoàn của ông bị tiêu diệt, còn lại có 6 mạng, kể cả ông cũng bị thương.
Lúc đó chiến trường sôi động, chánh phủ miền Nam thành lập tới tấp các lực lượng quân đội để cung ứng cho chiến trận.
Ông Lưỡng đã vận động để xin nắm tiểu đoàn mới. Các cấp chỉ huy của ông có hỏi: “Ông vừa bị thương, có sẵn sàng ra trận được chưa?” ông sốt sắng trả lời là ông đã lành, có thể lãnh nhiệm vụ được.
Thế rồi, ông nắm một tiểu đoàn mới. Không bao lâu sau ông đánh thắng một trung đoàn miền Bắc ở tại Long An, được thăng cấp tại mặt trận. Riêng tiểu đoàn ông thiệt hại rất ít.

Ông kể tiếp về một chiến trận khác mà suốt đời ông không quên.
Lúc đó tiểu đoàn ông bị một lực lượng miền Bắc nhiều gấp 5 lần bao vây. Suốt cả đêm cứ cách khoảng 30 phút là bị ồ ạt tấn công một lần. Đến lần thứ 5, lực lượng của ông bị tử thương và bị thương rất là nhiều, đạn dược kể như đã hết.

Lúc đó tâm trạng của ông thật sa sút thê thảm và tuyệt vọng. Ông ngước mặt lên trời chỉ biết cầu nguyện: “Thưa Thượng Đế, xin Ngài cứu con, con không có giỏi gì hết. Nếu Ngài không cứu con chắc con phải chết.”
Rồi ông chuẩn bị chờ một đợt tấn công mới. Ông để sẵn khẩu súng lục bên cạnh chờ tự sát. Chờ, chờ mãi rồi không biết tại sao không có cuộc tấn công cuối cùng của quân đội miền Bắc, “Như vậy là còn sống.”

Tướng Lưỡng mới chết cách đây khoảng một năm.
Từ lúc kể chuyện này cho đến hôm nay, nhắc đến hơn 20 năm, chúng tôi không hề gặp lại nhau, chỉ biết tin qua cáo phó trên báo do gia đình ông đăng tải.
Và có rất nhiều đệ tử có khi chỉ gặp nhau một lần, hoặc vài lần. Còn nhiều đệ tử khác, chỉ biết Già chớ chưa từng gặp mặt.

Hẹn tái ngộ
Thầy già ngày 17-8-08

Chia Sẻ bài Viết
0 0 votes
Article Rating
Nhận Thông Báo
Thông báo khi
0 Comments
Bình chọn nhiều nhất
Mới nhất Cũ nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận