Từ khi vua Trụ đi dâng hương đền bà Nữ Oa trở về, mê bóng sắc pho tượng đến nỗi ngủ không ngon, ăn không được, coi ba cung sáu viện như cỏ rác, chẳng đoái hoài đến. Tâm tư canh cánh bên lòng, buồn bã không muốn nói chuyện cùng ai nữa. Vưu Hồn và Bí Trọng là hai kẻ nịnh thần mới dâng kế cho vua xuống lệnh cho bốn trấn chư hầu tuyển bốn trăm mỹ nữ đem dâng. May nhờ quan Tể tướng Thương Dung can gián thiệt hơn. Vua Trụ mới bỏ ý định kén chọn mỹ nhân.
Chẳng bao lâu sau vua Trụ lại nhớ đến việc kén chọn mỹ nữ vào cung. Bí Trọng, Vưu Hồn sẵn không ưa Tô Hộ, là vua chư hầu ở Ký Châu vì không đem vật lễ riêng, đút lót như mọi người khác, mới đem Đắc Kỷ con Tô Hộ ra mà ngợi khen là một trang quốc sắc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn. Vua Trụ mới nảy ý cho Tô Hộ đem Đắc Kỷ tiến cung.
Tô Hộ không thuận và làm một bài phản thi, rồi dẫn các tướng ra khỏi triều ca mà trở về nước. Vua Trụ nổi giận phái quan đến Ký Châu vấn tội. Hai bên giao tranh mà làm thiệt hại nhân mạng rất nhiều. Sau nhờ quan Đại Phu là Tăng Nghi Sanh đem thơ của Tây Bá hầu Cơ Xương đến khuyên giải, Tô Hộ mới qui hàng và truyền lệnh đưa Đắc Kỷ đến triều ca mà dâng cho vua Trụ.
Tô Hộ chọn ba ngàn kỵ mã, năm trăm gia nhân, sắm sửa xe loan, bảo Đắc Kỷ điểm trang lên kiệu ra đi. Ngày kia đến trạm An Châu thì trời tối, dịch thừa được tin liền đón tiếp và rước vào trạm nghỉ ngơi. Tô Hộ bảo dịch thừa dọn thính đường để quí nhân nghỉ đêm. Được biết nơi đây thường nghe đồn đại là có yêu quái, Tô Hộ xếp đặt cho 50 thế nữ theo hầu hạ trong phòng Đắc Kỷ, 500 gia tướng canh phòng ngoài cửa, 3000 binh mã thì đóng bên ngoài. Riêng Tô Hộ thì thắp đèn sáng ngồi xem sách ở nhà khách, lấy cây roi beo để trên bàn mà canh chừng cẩn mật.
Vào lúc canh ba vừa điểm, bỗng có một luồng gió lạnh thổi toạt đến ngọn nến gần muốn tắt rồi tỏ lại. Bỗng nghe tiếng la của bọn thế nữ:
– Yêu quái! Yêu quái!
Tô Hộ vội xách đèn, cầm roi chạy vào thì ngọn đèn chợt tắt. Ông truyền cho gia nhân thắp lên thì thấy bọn thế nữ đang run cầm cập không ra tiếng.
Tô Hộ vén màn hỏi Đắc Kỷ:
– Con thấy có yêu quái gì không?
Đắc Kỷ thưa:
– Con đang chiêm bao nghe thế nữ la hoảng, con dậy thì thấy bóng đèn của phụ thân rọi vào, không thấy yêu quái gì cả.
Tô Hộ yên lòng trở lại nhà khách, nhưng có biết đâu lúc ấy hồ ly đã hớp hồn, rồi nhập vào xác Đắc Kỷ trả lời Tô Hộ. Thật ra Đắc Kỷ bây giờ chỉ còn là cái xác thôi, phần hồn đã bị yêu tinh chiếm đoạt rồi.
Lời bàn:
Việc hồ ly tinh hớp hồn Đắc Kỷ mới nghe qua tưởng rằng đó chỉ là một câu chuyện thần thoại hoặc nhảm nhí. Kẻ viết bài này chính mắt đã thấy hàng trăm vụ về những người bị phần vô hình nhập xác từ nhẹ cho đến nặng. Có những vụ diễn tiến giữa thanh thiên bạch nhựt, trước năm bảy chục người hàng mấy tiếng đồng hồ, nói năng, hành động một cách linh động khác thường và cực kỳ thông minh không thể nào ngờ trước được. Người học khoa huyền bí không lạ gì những chuyện này.
Nếu vụ Đắc Kỷ bị hồ ly tinh nhập xác được các nhà tu huyền bí xác nhận là một chuyện thật 100% thì những hệ luận khác được đặt ra. Vô hình có thể ảnh hưởng lên lời nói, hành động và tư tưởng của con người là một chuyện hoàn toàn đúng đắn. Từ đó Thần Thánh có thể được hiểu như có quyền lực điều khiển con người. Và như vậy những quyết định quan trọng của các lãnh tụ quốc gia đều chịu sự chi phối nơi ý muốn của thần linh và do đó bộ máy thiên cơ được suy luận là có thật và do các đấng thần linh đảm nhiệm theo ý muốn của Thượng Đế.
Hiểu nguyên tắc trên người ta mới thấy vụ Đắc Kỷ bị hồ ly tinh vâng lời bà Nữ Oa nhập xác mê hoặc Trụ vương và làm suy sụp một cơ đồ theo Thiên ý là câu chuyện đúng với nguyên tắc siêu hình mà kẻ viết truyện Phong Thần là một người thâm hiểu.
Có cần một vụ Đắc Kỷ theo kiểu xưa mới chi phối được các nhà lãnh đạo quốc gia hoặc những người có quyền quyết định vận mạng của một khối quốc gia hay một cuộc thế chiến có ảnh hưởng đến toàn thể nhân loại không? Có trăm, ngàn cách khác nhau để chi phối đến tư tưởng, lời nói và hành động của một số nhân vật quan trọng mà nếu cần thiết thần linh có thể chiếm xác những cá nhân đó mà thực hiện mọi việc. Trong khi đó những người chung quanh không có kinh nghiệm về huyền bí học tưởng rằng chính những người đó tự hành động.
Hiểu được tới đây mới biết rằng bộ máy Thiên cơ có thật và đời sống của những dân tộc hoặc nhân loại đều chịu sự chi phối chặt chẽ của Thần linh. Tuy thế nhân loại vẫn còn có quyền tự do trong những công việc phụ thuộc ngoài những biến cố quan trọng đó.