Học trò than thở buồn rầu.
Sao con sầu khổ nặng đầu quá ta…
Thầy đây lo lắng gần xa
Tưởng là nó bị tà ma nhập rồi!
Sau khi gặng hỏi lần hồi
Mới tìm nguyên cớ trò tôi buồn tình
Bởi lo lên mạng coi hình
Rồi đi so sánh linh tinh với người.
Thấy người đăng ảnh vui cười
Quần là áo lượt xinh tươi rạng ngời
Còn con tóc rối đầu bù
Suốt ngày sao phải lu bu việc nhà?
Thấy người vui vẻ hát ca
Khoe chồng vợ tốt, khoe nhà xịn sang
Còn con sao thật bẽ bàng
Cửa nhà chỉ được bình an tạm thời?
Thấy người có một cuộc đời
Sao mà hạnh phúc như lời văn thơ
Còn con cứ mãi ậm ờ
Vẫn chưa được thấy bến bờ thành công?
Con còn sầu muộn trong lòng
Chỉ vì chưa hiểu tỏ thông sự đời
Chẳng ai sống ở trên đời
Mà chưa đau khổ, chưa thời khóc đâu
Dù cho vương tộc công hầu
Cũng không thoát được nỗi sầu trong tim
Mỗi người mỗi một nỗi niềm
Chẳng ai hiểu hết đoạn phim cuộc đời
Nhưng mà chắc chắn một lời
Không ai vui sướng như lời họ khoe.
Con ơi con hãy lắng nghe
Đừng nên so sánh, đừng khoe với người
Bề ngoài ai cũng tươi cười
Diễn vai hạnh phúc cho người khác coi
Không ai muốn nói thật thôi
Rằng: “Tui khổ sở như ngồi bàn chông!”
Muốn thời an tĩnh trong lòng
Thường xuyên xem xét từ trong tâm mình
Chứ đừng nói chuyện linh tinh
Nghe người ta nổ là mình buồn thêm!